Tôi bế con ra đi trong đêm tối lúc con tôi vừa tròn 1 tháng tuổi tác để chạy trốn triệt để gia đình nhà anh nhà dừng vài ngày tháng sống trong địa ngục mà tôi đã tự mình lao vào.
Ngày ấy tôi là cô sinh viên của trường ĐH vật chất còn anh học đại học kĩ thuật hay kỹ thuật, yêu nhau được 6 tháng thì anh đưa tôi về gia đình anh để ra mắt. Ngay lần gặp hàng đầu mẹ anh đã hỏi về gia đình tôi: bố tôi tuân thủ gì? mẹ tôi nghe gì?… Khi tôi thật thà đáp bố mẹ tôi tuân nghề bán gạo thì bà tròn xoe mắt:
– Nhà con bán gạo thôi á? Vậy mà nhìn con ăn mặc diện thế cơ à?
Lúc đó tôi chỉ biết im lặng cười loại trừ, một số ngày sau đây đó bà liên tục điện thoại lên thành phố cho rằng anh: khi thì cái Hoa gần nhà ta đẹp thế lại là thủ khoa của một trường sao anh k yêu mà lại chọn con bé đấy…
Khi tuân thủ được vài lời đó tôi buồn lắm nhưng tôi cũng biết khi dự đoán yêu hay tới với nhau thì mắc mấy đôi được đủ. Tôi tự an ủi mình bởi vì cách nhìn vào vài điểm mạnh từ anh: giỏi giang, hiền lành hay chung tình ở bên cạnh anh tôi luôn cảm giác tự hào. cho thêm: duong vat bi noi mun coc
Tết năm ngoái em gái anh đi chơi với bạn ở con trai Định nên cũng liên hệ thoại bảo qua ông xã chơi luôn do lúc đó anh đang ở bên chồng chúc Tết. Khi vào anh nhà chơi có anh xã mang đại lí bán gạo to nhất thị xã hoặc ngôi nhà 4 tầng nằm ở mặt con đường nên tối hôm đó sau đây khi anh và em gái anh về thì mẹ anh liên lạc lên chúc Tết gia đình tôi hay hỏi han tôi khá nhiệt tình ( trong khi trước đó tôi lớn lần gọi điện thoại mà bà chẳng thèm nghe máy) rồi còn xin cả tổng đài của mẹ tôi để nói chuyện hỏi han nữa. đến Tết 5 tháng, khi tôi hoặc anh vừa mới tốt nghiệp đại học thì mẹ anh ngỏ ý muốn 2 gia đình gặp mặt để bàn chuyện cưới hỏi. Thế rồi đám cưới của chúng tôi diễn ra ngay dưới đây đó.
Nói thêm là khi cưới là mẹ anh cho rằng tôi: 1 lượng vàng thì tối hôm ấy mẹ anh đã bảo tôi liệt kê xem bà để bà giữ cho hộ xem khi nào chúng tôi có thì chỉ việc bảo bà 1 tiếng bà đưa lại xem, còn phí mừng cưới của 2 người vợ chồng bà cũng bảo là cho em gái của chồng vay để mua xe máy mấy nữa nó đi làm nó sẽ trả cho anh chị. Lấy nhau xong bố mẹ tôi gom tiền mua cho rằng 2 bạn gái ông xã một căn chung cư tầm trung ở Hà Nội để chúng tôi k phải thuê trọ, trong mức độ đó tôi cũng được bố mẹ xin cho công việc tại một ngân hàng nên thu nhập cũng khá ổn định. một số viện phí trong nhà đa phần là qua tôi chi trả tới cả chi phí đóng học số tiền của cô em gái anh tôi cũng phải đứng ra lo liệu, tôi ko dám cằn nhằn gì anh qua tôi biết anh là nam giới cả nên phải có trách nhiệm lo cho rằng một vài em trong nhà.
Mọi chuyện sẽ mãi yên bình như thế nếu như ko mắc một di căn cố to lớn xảy đến, khi tôi chửa được 3 tháng thì bố mẹ tôi mang tai nạn giao thông và cả hai đã mất ngay dưới đây đó. nghe đáng tin đó tôi buốt tưởng chừng như ngất đi sống lại. Bố mẹ tôi mất chưa được bao trùm lâu thì rất nhiều bạn hàng đến nhà đòi nợ buộc anh trai tôi phải bán ngôi nhà bây giờ đang ở để trả nợ tuy nhiên vẫn không trọn vẹn. bằng ước muốn chăm sóc anh trai tôi đã bán ngôi nhà chung cư của 2 người vợ anh nhà đang ở để gom tiền xếp vào anh trả nợ. Tôi buộc phải về nhà anh xã ở dưỡng thai nhi bằng khi đó thai nhi tôi yếu và cũng từ đây tôi như tử vong đứng trước thái độ của mọi người trong nhà anh. Họ ghét tôi ra mặt và luôn tìm các thuật ngữ cay cú để mắng chửi tôi dù tôi đang mang thai. Mẹ nhà tôi luôn mồm chửi bới tôi nói tôi bòn rút số tiền của nhà bà, số tiền lương của anh cũng nhiễm bà cầm dứt điểm.
Tôi có mang thèm ăn thứ gì cũng phải nhịn bởi vì ko bị phí mua. tới lúc đẻ con mà trong vợ nhà tôi tôi cũng chẳng chứa đồng nào, tôi phải mượn phí bạn bè để đi đẻ. sinh xong mới được 4 ngày tuy nhiên bà luôn tìm phác đồ nói bóng gió khiến tôi nghĩ suy lớn đến mức mắc hậu sản phải nằm viện thêm cả tuần và trong cả tuần đấy bà ko hề đến thăm tôi lấy 1 lần.
Khi ra viện ở cữ lúc nào bà cũng chì chiết, nhiếc mắng tôi là kiểu ăn hại, là sao chổi từ trên trời rơi xuống, bà bắt tôi phải trả cho bà 200 triệu bà góp vào lúc bố mẹ tôi mua nhà xem chúng tôi ở trên Hà Nội. có thể bạn quan tâm: trị bệnh mụn cóc sinh dục
Trong đầu tiên tôi lúc đó nghĩ giờ tôi ko nhiễm chi phí để trả bà thì về nhà thể nào cũng qua đời, cũng k ai hỗ trợ được kể cả chồng thì tôi sẻ loại bỏ trốn. nhưng phải đợi đến Khôi Anh tròn 1 tháng tôi cũng ôm được con đi với một số bộ đồ của bé. Bán luôn cái điện thoại như vậy được 600ngàn tôi bắt xe xuống Thanh Hóa, tôi cũng không biết tại sao mình lại chọn nơi này để đi. Cũng may mắn khi tôi gặp cô chủ trọ tốt bụng cho rằng tôi trọ hiện tại cô ấy xem tôi nợ phí nhà, chăm con hỗ trợ tôi.
Hôm nay tôi mở mail ra tôi mới biết anh đi tìm tôi những, một bên thì em ông xã nhắn tin tưởng chửi rủa. Tôi hận lắm hận cái nhà đó lắm chắc chắn một ngày nào đó tôi sẻ quay lại ném vài đồng phí vào mặt bà ta mà cười. Tôi cũng cảm ơn bà một vài một mỗi người tham lam và ít kỉ, cảm ơn ông nhà tôi nhu nhược hoặc gia đình tham số tiền đúng nghĩa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét