Tỉnh dậy, em hình thành một bàn tay nắm chặt tay mình. rõ rệt là bạn trai đang ngồi trước mặt em, anh đan tay vào tay em hay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay em...
Chúng em đều là một số đứa bé mồ côi to lớn lên ở cô nhi viện. Ngày ấy em là đứa nhỏ nhắn kém ớt, phổ biến anh là đối tượng khiến em hòa nhịp với bạn bè. Anh chỉ em chơi, dạy em học. Chúng em khá lớn lên bên nhau, cũng nhờ vậy mà có tình cảm tương đối gắn bó.
Đậu đại học, em hoặc anh loài người mỗi trường. Anh thì học xây dựng còn em là một đẻ viên sư phạm. Em nhớ tận gốc kỳ học hàng đầu anh đã đến chỗ em học để tặng em một chiếc nhẫn vì vàng thật. Anh nói chiếc nhẫn ấy là lời hẹn ước cho rằng tương lai của 2 đứa. Em biết, đó là mấy tháng chắt chiu từng đồng đi nghe thêm của anh. Chúng em yêu nhau từ đó.
thường ngày em đạp xe đi dạy thêm, tối lại làm phục vụ ở quán cà phê. Tối nào cũng vậy, cứ 11 giờ đêm là em công tác xong. Bước ra cửa đã nhìn thấy anh đứng ở đó từ lúc nào, có em, anh liền vẫy tay ra hiệu. Suốt 2 năm trời, ko quản nắng mưa, ngày nào anh cũng chở em đi về như thế.
tuy nhiên cuộc đời luôn lây ́một vài không ngờ. Hôm ấy như mọi ngày, đi ra triệt để chỗ tuân thủ tuy nhiên không nhìn ra bóng dáng bạn trai đâu, em chột dạ. Nhấc điện thoại gọi điện cho rằng anh tuyệt đối, liên lạc xem bạn cùng phòng của anh thì em nhận được tin sét đánh: anh có tai nạn.
Em nghe vài lời đó rồi vội vàng tới cơ sở y tế, cả đêm hôm ấy em ở nội trú bệnh viện túc trực hay mong muốn nguyện cho rằng anh. Mấy tiếng trong phòng mổ, anh được đẩy vào phòng hồi sức và hôn mê từ đó. Em một mình lăn lộn với đủ rất nhiều khoản bài thuốc men, viện phí. Em xin bảo lưu việc học để có nguy cơ chăm lo cho anh tốt hơn. Mọi người trong cô nhi viện đã chăm nom em rất nhiều nhưng phí bạc bị hạn, mà em thì không nỡ để anh về nhà.
đúng lúc ấy, em nhận được một cuộc điện thoại từ chị bạn, chị nói lây chỗ tuân tốt lắm, lương nhiều mà vẫn mang thời kì giúp đỡ bạn trai. Em nghe lời chị, đi thử việc thì biết đó là một cơ sở massage. Ban đầu em hơi chần chừ, nhưng rồi do bất đắc dĩ nên vẫn làm. tuân được nửa tháng thì lây ông khách gạ em ngủ với ông ta một đêm, ông ta trả em 2 triệu, nếu em còn trinh thì sẽ là 20 triệu.
Thú thật là em đã ko ý nghĩ gì mà đồng ý luôn, bởi vì thời điểm đó bạn trai em đang tương đối cần có viện phí. Em chỉ nghĩ đến tính mạng của anh nên ko lưu ý tới bất kỳ điều gì khác.
sau đây đó em tạo thành kiếm chi phí bằng con đường này nhanh chóng nên em đã lén lút hẹn khách dưới đây giờ tuân thủ. tuy thế ngạc nhiên, em lại ko cẩn thẩn để chứa mang thai. Từ ngày thai phụ, em tương đối buồn. bằng em biết nếu bạn trai tỉnh dậy sẽ ko tha thứ cho em, dù việc em tuân thủ là do anh. nhưng em vẫn gìn giữ con. Bạn nhiễm biết bị nổi mụn nước trong miệng là bệnh gì
hay vào một ngày, khi em đang chờ siêu âm thì y tá liên hệ nói em hãy đến phòng bệnh gấp, người yêu em đã tỉnh lại.
bắt đầu thấy anh đang tỉnh táo nhìn bao quanh, em quên mất rằng mình đang mang thai mà lao đến ôm chầm lấy anh. Khác với tưởng tượng của em, anh gỡ tay em ra hay hỏi em là ai? hiện giờ thầy thuốc liên hệ em đến nói chuyện.
bs nói đối tượng yêu em mắc chấn thương não nên đã mắc mất trí nhớ tạm thời, tuy thế không biết sẽ kéo dài trong bao bọc lâu, Vì thế anh không thể nhìn thấy em. Em đứng trân trân một lúc mặc cho rằng thầy thuốc động viên tinh thần. hoàn toàn một số gì em tuân là để anh có thể tỉnh lại và mắc một cuộc sống bình thường. Chẳng lẽ ông trời lại trêu đùa với số điện thoại phận của em đến vậy.
Em thẫn thờ bước vào phòng, mọi đối tượng trong cô nhi viện của em đã tới đủ. có thể ai thấy bộ dạng của em lúc đó cũng cảm thấy em đáng thương thế nào. Rồi mọi người nói với anh, em là người yêu của anh. Anh không nhớ gì, chỉ xin lỗi em và tự trách mình vô dụng bởi vì đã nghe em vất vả rồi anh hỏi mang phải em đang có thai con anh không? Lúc đó em không nói được gì, chỉ bật khóc. Còn mọi đối tượng cũng vội vã rút lui, ko ai dám nói với anh sự thật.
Trong thời gian anh và em về nhà trọ, anh không hề nói chuyện nhiều với em, có lẽ anh cũng biết đứa trẻ không phải con anh. Anh hoặc ngồi thẫn thờ ở nhà, hờ hững em khuyên bảo thế nào cũng ko thấy anh cười.
Rồi em lâm bồn, ngày đi đẻ, em không dám nói xem anh biết, chỉ bảo là mình đi lây việc. đẻ con xong, qua mệt mỏi nên em ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, em nhìn thấy một bàn tay nắm chặt tay mình. rõ rệt là bạn trai đang ngồi trước mặt em, anh đan tay vào tay em hay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay em. hình thành em tỉnh, anh mang chút ngượng ngùng nên rụt tay lại. Em biết, anh vẫn không nhận ra em là ai. nhưng anh đã nói một câu khiến em bật khóc: “Mình yêu nhau lại từ đầu em nhé!”.
́một vài ngày tháng này chúng em đang gắng sức để khơi lại tình yêu trong anh. Em cảm giác hạnh phúc khi được ở bên anh một lần nữa! Cảm ơn trời đất đã cho em cơ hội thứ hai trong đời!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét